Lâm Uyển Lệ: “Chị, chị xem, em cũng vì tốt cho chị mới nói với chị những chuyện này, nếu như chị nói với anh rể, anh rể tìm em tính sổ vậy không phải em là Trư Bát Giới soi gương cả trong lẫn ngoài đều không phải người sao?”
Lâm Tô Diệp: “Thằng trộm chết tiệt.”
Lâm Uyển Lệ: “Năm mươi đồng tiền không cần chị trả nữa.”
Lâm Tô Diệp lại không ho he gì như cũ.
Lâm Uyển Lệ hạ quyết tâm: “Phiếu lương cũng không cần chị trả. Chị cũng đừng tham lam nữa, đó chính là tiền em gom vài năm lận đó, thêm một hai năm em cũng không có đâu. Chị cứ thoải mái nói với anh ấy, dù sao đến khi đó người trở mặt ly hôn với anh ấy cũng không phải em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây