Thái Tú Phương không nói với cô ta nữa mà qua đó tìm Lâm Tô Diệp, rất ngại ngùng: “Đồng chí Tô Diệp, cô tuyệt đối đừng nổi giận, Ngô Mỹ Na là người như thế, không xấu, chỉ là… ôi, cuộc sống này không quá thoải mái, nên ồn ào ấy mà.”
Lâm Tô Diệp thầm nghĩ cô ta sống không thoải mái, không nghĩ cách cải thiện cuộc sống của mình mà ra ngoài ồn ào với người ta ấy hả? Có bệnh, nhưng hiển nhiên cô sẽ không nói dài nói ngắn với Thái Tú Phương mà chỉ cười không nói gì cả.
Phía bên quân khu cũng rất thú vị, cán bộ công tác chính trị và sĩ quan tác chiến thật ra là hai ban, thăng chức công tác cũng là hai con đường. Trong cùng một đơn vị, bọn họ sẽ phối hợp với nhau, nhưng ra khỏi đơn vị đồn trú, trên cơ bản sẽ không liên quan gì nữa, gia đình lại càng không cần qua lại.
Lâm Tô Diệp tới thư viện, theo quan điểm của Ngô Mỹ Na quả thật chính là khinh người quá đáng, thư viện là của quân khu, là đơn vị công tác chính trị, một gia đình ở đơn vị tác chiến như cô tới đây làm gì?
Nhưng cô ta lại hoàn toàn coi sự phân chia tiểu đoàn thể này của mình là hiển nhiên, vì đều là bộ đội, đơn vị chính phủ, đều là cán bộ quốc gia, công tác hiển nhiên phải sắp xếp chung, cũng không nói ai ở đâu thì chỉ sắp xếp ở đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây