Lâm Tô Diệp bưng nước mời bọn họ uống, lại nhét kẹo cho bọn họ ăn.
Hai chiến sĩ trẻ rất xấu hổ, nhìn Lâm Tô Diệp mà đỏ bừng mặt, cô còn tự tay kéo túi áo nhét vào khiến hai người sợ đến mức không dám nhúc nhích, liên tục nói: “Không thể như vậy, không thể như vậy…”
Lâm Tô Diệp nhét cho bọn họ xong, lại cảm ơn bọn họ.
Lúc này hai chiến sĩ trẻ mới nhớ ra tự giới thiệu bản thân, một người tên là Võ Văn Quốc, một người tên là Triệu Bân.
Hai người bọn họ là lính cần phụ phụ trách bên này, Võ Văn Quốc chuyên quét dọn vệ sinh, mua thức ăn, gọi cơm, chạy việc vặt, kêu Lâm Tô Diệp có chuyện có thể tìm cậu ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây