Cố Mạnh Chiêu chỉ nhìn Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp làm bộ mình đi vài chuyến tới tỉnh, tin tức cũng rất linh hoạt: “Cái đó cũng chưa biết chừng, trong tỉnh cũng đang nói chuyện này.”
Trái tim của Cố Mạnh Chiêu đập lỡ một nhịp, người khác nói lời này anh ta không tin, nhưng Lâm Tô Diệp nói thì anh ta tin.
Nhiều năm như vậy anh ta chưa từng từ bỏ học hành, cho dù không có sách nhưng anh ta vẫn nhiều lần ôn lại kiến thức đã học qua.
Để không quên hết ngoại ngữ đã học, khi ở một mình và khi không ngủ, anh ta đều dùng ngôn ngữ khác nhau đối thoại với bản thân, chỉ sợ quên hết kiến thức được học từ cha mẹ khi còn nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây