Khi Tiểu Lĩnh đi đến cổng, tràn đầy vẻ hối lỗi nói với Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, cháu phải thừa nhận với chú một chuyện.”
Cố Mạnh Chiêu đáp lại một cách ôn hòa: “Phạm lỗi sao? Không sao, chỉ cần cháu không bị thương cũng không làm hại đến ai, vậy không phải là lỗi lầm, không cần sợ, cũng không cần xấu hổ.”
Cố Mạnh Chiêu làm người ôn hòa lại dịu dàng, luôn không khiến người khác khó xử, theo quan điểm của anh ta chỉ cần không liên quan đến vấn đề giới hạn thì đều có thể bỏ qua, càng huống chi anh ta thích hai bé trai như thế, chỉ cần bọn trẻ không giết người phóng hỏa chặn đường cướp của, theo anh ta thấy cũng không phải chuyện gì lớn.
Tiểu Lĩnh lập tức nhỏen miệng cười: “Trí thức Cố, vậy chú có thể giúp cháu làm một cái ná thun khác được không?”
Cố Mạnh Chiêu bật cười ha ha: “Cái cũ thi đấu với người ta ở bộ đội chơi hỏng rồi sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây