Lưu Phụng Mai cũng không ngốc, không nói với những gia đình khác để tránh truyền vào tai Lâm Uyển Tinh, đến lúc đó bị người tìm tới cửa đối chất lại lúng túng, náo loạn rồi thủ trưởng chắc chắn sẽ trách mắng.
Bây giờ cũng xem như tìm được một Lâm Tô Diệp không đối phó được với Lâm Uyển Tinh, chắc trăm phần trăm sẽ không mật báo cho Lâm Uyển Tinh biết, hiển nhiên cô ta phải kể khổ một phen rồi.
“Em nói xem chồng bọn chị thật ngu ngốc nhưng Lâm Uyển Tinh không nhiều mưu mô sao? Chồng mình vừa chết đã tới cửa trả tiền vậy người bình thường sẽ không biết xấu hổ mà nhận sao? Tên ngốc nhà bọn chị không nhận cũng thôi đi lại còn trợ cấp ngược lại cho cô ta mười mấy đồng. Trợ cấp xong cũng được rồi, cô ta lại đi tìm chính ủy viên Phùng, chính ủy viên Phùng người ta bị ép cũng phải trợ cấp ngược lại vài đồng. Lý Lan Tú còn oán trách lão Vương nhà bọn chị.” Lưu Phụng Mai thật sự vừa oan ức vừa nóng giận.
Lâm Tô Diệp: “Trong nhà bọn em thật sự khó khăn. Cha chồng bọn em mới mất năm ngoái, hai vợ chồng thằng ba thì tham ăn lười làm. Trong nhà em toàn là phụ nữ và trẻ con đều dựa vào tiền lương của cha nó nuôi, thật sự rất khó khăn, không thể không đòi cô ta khoản tiền này.”
Lưu Phụng Mai vỗ đùi một cái: “Ai mà không nói chứ? Người nào cũng khó khăn, chỉ chút tiền lương như vậy một gia đình lớn nuôi già nuôi trẻ còn có thể không khó khăn được sao? Cho nên ông chồng này mới khiến người tức tối, chị thật sự… tủi chết mất, cũng không có người nào để nói.” Nói rồi cô ta bật khóc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây