Cô thấy anh ba Tiết vẫn chưa chịu phục, mới nói: “Chú ba, chú cầm mười đồng tiền của nhà chị đi, số tiền này chị cần, ngoài ra, mẹ cũng ở với phòng hai bọn chị, phòng cả và phòng ba các chú cũng phải bỏ tiền và lương thực ra nuôi mẹ. Một tháng khẩu phần lương thực của mẹ là mười lăm cân, nhà chú phải bỏ năm cân. Một năm dầu muối của mẹ, các chú cũng phải bỏ ra một phần ba. Đương nhiên, chú cảm thấy mẹ đã trông con cho chị thì lý ra chị nên bỏ, vậy chị bỏ một nửa, chú và anh cả cùng bỏ phần còn lại. Những cái khác chị không cần, chỉ một tháng cho ba cân rưỡi lương thực là được.”
Anh ba Tiết trừng to mắt, cô đòi lương thực của anh ta? Anh ta còn đang đi khắp nơi tống tiền đây này!
Lâm Tô Diệp cũng không lý sự với anh ta nữa mà nói với cô út: “Minh Xuân, bắt đầu từ ngày mai em ăn sáng xong thì đi tìm chú ba, dẫn chú ấy cùng đi làm.”
Anh ba Tiết lập tức kháng nghị: “Không được, em ăn không no, em không có sức bằng Minh Xuân.”
Lâm Tô Diệp: “Không sao, sáng mai chị kêu Minh Xuân mang cho chú cái bánh coi như là cho chú mượn, đợi chú được chia khẩu phần lương thực thì trả lại. Mỗi ngày chị đều sẽ ghi sổ, sẽ không đòi thêm của chú cũng sẽ không cho chú quỵt nợ, đến khi đó trực tiếp khấu trừ từ khẩu phần lương thực được chia của chú là được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây