Lâm Uyển Tinh dùng khăn tay che mũi theo bản năng, cô ta thật sự không thể rời khỏi khu tập thể gia đình quân khu, nếu đi tới cơ quan hoặc là những bộ phận khác có khu gia đình như vậy cô ta cũng hoàn toàn không chịu nổi.
Ở quân khu có lính cần vụ giúp bê than hòn và gánh nước, cô ta chỉ cần đi tới nhà ăn lấy cơm lấy thức ăn, cũng rất bớt việc cho bản thân mình, làm sao còn cần một đám người chen trong một hành lang hô to gọi nhỏ như thế?
Cô ta nghiêng người kiễng chân đi vào bên trong, có một đứa trẻ chạy qua chạy lại suýt chút nữa đụng vào người cô ta, cô ta hơi nhíu mày, chậm rãi bước qua, gót giày da gõ xuống nền đất phát ra tiếng lộp cộp.
Nhà họ Liên ở đây lại chảo lạnh bếp lạnh, không có người ra ngoài nấu cơm.
Lâm Uyển Tinh buồn bực đi qua, nhìn cửa phòng đang đóng chặt mới tiến lên gõ cửa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây