Nhưng màu nước đã nhúng vào không thể lãng phí, cô vẽ bừa lên vở một cách vô cùng quý trọng cho đến khi màu trên cọ đã hết, không thể lãng phí một chút nào hết, sau đó lại lau khô cọ.
Cô thu dọn sạch sẽ, phơi quyển sổ đó bên bệ cửa sổ, tiếp đó đi vào sân vặt mầm hương thung để buổi tối nướng bánh ăn.
Toa Toa ngủ trưa tỉnh lại lăn một cái bò dậy, vì nằm mơ thấy cha, cô bé lập tức quay đầu nhìn xung quanh để tìm bóng người cao lớn đó nhưng lại không thấy, mới bò đến bệ cửa sổ nhìn ra ngoài: “Ba, ba!”
Lâm Tô Diệp vội rửa tay vào nhà: “Bé ngoan tỉnh rồi sao, để mẹ mặc quần áo cho con nào.”
Toa Toa chu cái môi nhỏ: “Ba.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây