Lâm Tô Diệp thở dài một tiếng, học theo bộ dáng quái gở của Hồ Quế Châu: “Mẹ, mẹ hào phóng với người khác mà lại keo kiệt một hào với người nhà mình, bủn xỉn.”
Bà Tiết như bị giẫm phải đuôi: “Tôi bủn xỉn? Tôi bủn xỉn bằng cô sao? Tiền vào tay cô hết rồi cứ như bị hàn thiết chết đứng ở đó ấy, không ai moi được của cô đồng nào!”
Nói bà đây bủn xỉn, trên đời này còn có đứa con dâu nào keo kiệt mê tiền như cô sao? Ngay cả tiền vốn mua quan tài của mẹ chồng cũng muốn lấy đi!
Lâm Tô Diệp nở nụ cười, không có cũng không ép đòi tiền nữa, cô vốn chỉ muốn thử mà thôi.
Cô cười bảo: “Mau thu dọn đi, cô út sắp về nhà rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây