Bà ta vung tay của Hồ Quế Châu ra, cõng cháu gái quay người rời đi.
Toa Toa quay đầu chu môi với Lâm Tô Diệp: “Mẹ, thơm thơm.”
Lâm Tô Diệp: “Thơm thơm, bé ngoan.”
Hồ Quế Châu nhìn mà đảo trắng mắt, thật phiền muốn chết. Cô ta cũng không vội đi mà đứng ở cổng nhà muốn vào không vào, muốn đi không đi, ngoài miệng còn nói mấy lời được mất, cô ta khen Tiết Minh Dực có tiền đồ, khen mẹ chồng của Lâm Tô Diệp ôn hòa, ngoài mặt nịnh hót Lâm Tô Diệp có phúc nhưng lại giẫm một chân lên mặt cô ý bảo cô không hiếu thuận với mẹ chồng: “Người lớn rồi lời nói và việc làm đều phải mẫu mực, trẻ nhỏ sẽ học theo.”
Lâm Tô Diệp phiền phức: “Cô Hồ, đã không còn sớm nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây