Lâm Tô Diệp nhìn mà bật cười, muốn giúp anh ôm con gái xuống nhưng Tiết Minh Dực lại giơ một bàn tay to ôm con gái đặt vào ổ chăn một cách vững vàng.
Lâm Tô Diệp nhanh mắt, phát hiện ra trong túi của con gái nhét một nắm vải mới móc ra nhìn, vậy mà lại là một cái khăn tay, bên rìa màu xanh nhạt, bên trên còn thêu một cái lá màu xanh cũng đã phai màu rồi.
Kỹ thuật thêu này… sao lại hơi quen quen nhỉ?
Tiết Minh Dực đứng dậy nhìn thấy vội vàng duỗi tay ra cầm, bị Toa Toa lấy mất từ lúc nào sao anh lại không biết.
Lâm Tô Diệp giữ chặt không buông: “Hình như là của em?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây