Khi anh ta đi đến cổng lớn vừa vặn đụng Hoắc Nham cầm vài hộp cơm và hoa quả đi vào, anh ta đút hai tay vào túi quần, sợ bản thân không nhịn được, muốn bàn về đánh nhau, Hoắc Nham chắc chắn không phải đối thủ của anh ta.
Khi Hoắc Nham trông thấy Cố Nguyên Trinh lại không hề chột dạ chút nào cả, còn gật đầu với anh ta: “Về rồi, đã ăn cơm chưa, ăn chung luôn nhé?”
Trên gương mặt tuấn tú của Cố Nguyên Trinh phủ đầy mây mù, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt u ám: “Tớ có lời muốn nói với cậu.”
Hoắc Nham lập tức hiểu ý anh ta: “Cậu đợi một lát, tớ mang cơm lên cho bọn họ trước đã.”
Anh ta nhìn thấy một người quen, nhờ người ta giúp đưa cơm lên cho đám người Lâm Tô Diệp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây