Mà sau khi nhìn thấy Cố Kỳ Việt rời đi, Vương Thải Hà lại quay đầu nhìn sắc mặt đen kịt của Cố Hằng, nghiêm khắc tức giận mắng: “Lúc trước mẹ đã nói với con như thế nào? Cố Hằng, đầu con là đầu heo sao? Ai trong nhà họ Cố cũng có thể đi lính, nhưng Cố Kỳ Việt thì không được!''
''Mẹ, tại sao không được, cứ để Cố Kỳ Việt không có lý tưởng như vậy, riết rồi nó sẽ vô dụng!”
Bị mẹ mình mắng, Cố Hằng mím môi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mở miệng nhưng lại đổi lấy một tiếng hừ lạnh của Vương Thải Hà: “Tại sao không được ư? Vậy thì phải đi hỏi Cố Cảnh Lâm ba con đi, trước ông ta kia đối xử với Tiểu Việt như vậy, lòng còn cứng hơn cả đá, lúc trước con và Diệp Phương không ở quân khu Tây Bắc, cho nên không thể tận mắt nhìn thấy...”
Vương Thải Hà nói tới đây, bà ấy khổ sở nhắm mắt lại, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Khi mẹ phát hiện tình huống của Tiểu Việt không đúng mới cưỡng ép yêu cầu vào thăm quân khu, kết quả lại nhìn thấy nó bị đánh đến nỗi toàn thân toàn là vết thương, có mấy vết thương còn đang chảy mủ, sốt cao không hạ mà vẫn phải huấn luyện, đôi tay rách đến nỗi máu thịt be bét.”
Cố Cảnh Lâm là trụ cột của nhà họ Cố, tính tình nóng nảy lại còn bướng bỉnh, nói một không hai, mà Cố Hằng và Diệp Phương khi đó lại bận rộn công việc nên đã đưa Cố Kỳ Việt bé nhỏ tới quân khu ở tạm, coi như là giảm bớt gánh nặng cho vợ chồng bọn họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây