Tâm tình Trân Trân đang vây trong sự lo lắng hốt hoảng, khó khăn lắm mới hơi trấn định lại.
Cô và Thị Hoài Minh đối diện một hồi, sau đó vừa vùi vào trong lòng anh, chôn cả khuôn mặt vào.
Vùi một hồi, giọng cô nghẹn ngào nói: “Anh Ba, em sợ... Em sợ...
Sự tình phát triển đến hôm nay thế này, thần kinh Thị Hoài Minh cũng căng thẳng, anh nhắm mắt lại im lặng chốc lát, sau đó khẽ vỗ nhẹ lưng Trân Trân mềm giọng nói: “Đừng sợ... Trời có sập xuống cũng có anh gánh vác...
Nỗi sợ hãi cắm rễ trong lòng mỗi người, không thấy ánh mặt trời, mặc sức sinh trưởng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây