Thấy Đan Tuệ hưng phấn như vậy, xoắn lên rất đáng yêu, Chung Mẫn Phân và Trân Trân đều cười.
Đan Tuệ uốn éo mấy cái ngồi xuống tiếp tục ăn, ăn hai miếng, cầm muỗng nhỏ lại chớp mắt to hỏi: “Đợi mẹ nuôi và cha nuôi tới đây, vậy sau này có phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bọn họ không?
Trân Trân gắp một chút thức ăn vào chén nhỏ cho cô bé: “Đúng vậy.
Đan Tuệ vui vẻ, múc muỗng cơm trong chén nhỏ lên, nhét đầy một ngụm lớn.
***
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây