Đúng là càng nói càng khó nghe, Liễu Chí lại lần nữa quát bảo bà Phùng ngưng lại: “Mẹ đừng nói nữa!
Bà Phùng vẫn bị vây hãm trong cảm xúc của mình, càng không cho nói thì càng phải nói, tiếp tục khóc mắng: “Trước đây lần đầu tiên nhìn nó mẹ đã chướng mắt, thân thể vừa nhìn đã biết không thể sinh con trai, người cũng không phải người sống có trách nhiệm, con không nghe lời của mẹ, không nên cưới nó! Mấy năm nay, sinh hai đứa đều là con gái, mẹ vì con nói không cần gấp, kết quả chính là khiến Liễu gia tuyệt tự! Không thể sinh con không bằng heo mẹ, con không bỏ nó, con muốn nó làm gì chứ?!
Liễu Chí căn bản không quát được bà Phùng, không chặn được cái miệng của bà.
Những lời khi anh ấy nghe đều thấy chói tai muốn chết, như dao nhỏ đâm vào lòng anh ấy, càng khỏi phải nói A Văn sẽ có cảm giác gì khi nghe xong. Bị người ta mắng thành như thế, tồi tệ ngay cả đến chó lợn cũng không bằng, có thể có cảm nhận gì.
Quát bà Phùng không được, Liễu Chí cũng ở gần bên bờ sụp đổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây