Trân Trân tức giận đến không chịu nổi, giọng nói rất nặng: “Trên thế giới này tại sao có thể có người như chị vậy? Trước đó khi ở nông thôn, chị lục lọi cái rương trong phòng em, đeo khăn lụa của em, còn muốn lấy đi! Đến đây, chị vẫn vào phòng em lục lọi đồ của em! Mỗi ngày một chuyện khác, chính là cùng Ngô Đại Phượng quấy rối gây xích mích, nói bậy về người khác, về đến nhà lại ăn trộm cơm ở cữ của em, lại lục lọi đồ của em trộm mặc quần áo của em. Việc này có phải chị làm hay không, trong lòng chị rõ nhất, chị đừng ép em nói lời khó nghe hơn!
Nghe Trân Trân nói xong, chân mày Thị Hoài Minh càng nhíu sâu hơn.
Thị Hoài Hà đương nhiên không chịu nhận, đập đũa đứng lên nói: “Em còn muốn nói lời khó nghe gì? Hôm nay em nói ra tất cả cho chị! Em không phải ỷ vào mình sinh con ở cữ? Sinh một bé gái, em ngông cuồng cái gì chứ?
Trân Trân không nói nữa, Chung Mẫn Phân chợt lên tiếng nói: “Con còn có mặt mũi nói!
Thị Hoài Hà thật sự không nói gì, quay đầu nhìn Chung Mẫn Phân lớn tiếng nói: “Mẹ! Rốt cuộc con là con gái mẹ, hay Lâm Trân Trân là con gái mẹ hả?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây