Trân Trân ghé vào trong lòng Thị Hoài Minh, hơi thở chầm chậm, như một con cá mất nước.
Cả người cô như bị tách ra rồi ghép lại, hoàn toàn xụi lơ đến không động đậy được, chỉ có lông mi run rẩy.
Một lát sau cô yếu ớt lên tiếng: “Anh không mệt sao?
Thị Hoài Minh ôm vai cô: “Làm chút chuyện này có gì mệt?
Trân Trân khẽ nói: “Mệt chết đi được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây