Úc Tâm Nghiên đặt Tư Nham lên giường sưởi, vừa mở chăn ra vừa giải thích: “Bởi vì cậu em gọi là chị, em là vai dưới của cậu, nên phải gọi là thím, đúng không?”
Diệp Tư Lễ gật đầu: “Vâng.”
Úc Tâm Nghiên thấy cậu nhíu mày, dịu dàng nói: “Nhưng chị là người lớn rồi, lại không phải vai dưới của cậu em, không cần phải gọi người khác theo vai vế của cậu. Hơn nữa chị lớn thế này rồi, nếu gọi là thím thì chẳng phải gọi người ta già đi sao.”
Diệp Tư Lễ dường như hiểu ra điều gì đó, nhưng lại có vẻ chưa hiểu lắm: “Nhưng mà...”
Úc Tâm Nghiên xoa đầu cậu: “Thôi, đừng nghĩ chuyện này nữa, chúng ta cứ gọi theo cách của mình là được, không sao cả.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây