Chị Trình nghe vậy sao không hiểu ý, cười đáp lại một câu: “Tôi cũng chưa dọn dẹp gì đây.”
Đợi họ đều vào nhà rồi, sau bức tường căn nhà tạm của nhà họ Kiều mới có một người bước ra, không ai khác chính là Bạch Thúy Lâm vừa bị Hạ Cẩm Tuyên cho nghỉ việc. Đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm vào nhà họ Hạ bên cạnh nhà bà Tạ, thầm nghĩ: Sớm biết thế này đã khuân hết mấy cân bột mì kia về rồi.
Lúc Úc Tâm Nghiên và Diệp Tư Lễ đến bệnh viện thì đã hơi muộn một chút, nhiều bệnh nhân đã ăn cơm rồi.
Diệp Tư Lễ chạy vào: “Cậu ơi, cậu đói chưa ạ?”
Úc Tâm Nghiên hơi ngại ngùng nói: “Trưởng khoa Hạ, xin lỗi anh nhé, làm xong việc cũng không còn sớm, đưa bữa trưa đến hơi muộn.”
Hạ Cẩm Tuyên nghĩ đến chuyện bất ngờ xảy ra tối qua, mặt thoáng vẻ không tự nhiên, cả người khó chịu, khẽ ho một tiếng: “Cũng không muộn lắm.”
Giường bên cạnh nhà ông Trương hôm nay còn chưa đưa cơm đến kia kìa.
Úc Tâm Nghiên vào phòng liền thấy bà Trương: “Chào bà ạ, hôm nay thật sự cảm ơn bà nhiều.”
Bà Trương cười nói: “Cô gái này tốt thật, còn nhớ cả tôi à?”
Úc Tâm Nghiên mỉm cười: “Cháu là Úc Tâm Nghiên, bà có thể gọi cháu là Tâm Nghiên. Nếu không có bà, cháu cũng không có được công việc này, thật sự đã giúp cháu rất nhiều.”
Cô vừa nói chuyện với bà Trương, vừa không quên gật đầu với ông cụ đang nằm trên giường bệnh, coi như đã chào hỏi.
Bà Trương vui vẻ nói: “Chứng tỏ cháu có duyên với hai đứa nhỏ.”
Lúc Úc Tâm Nghiên nói chuyện với bà Trương, Diệp Tư Lễ đã tháo chiếc khăn mặt bọc cặp lồng ra: “Cậu ơi, cậu nếm thử mì nước chị ấy nấu đi, ngon lắm luôn ạ.”
Hạ Cẩm Tuyên không ngờ đứa cháu ngoại bình thường vốn chững chạc lại nhiệt tình giúp người khác nói tốt như vậy, xem ra hai người họ hòa hợp rất tốt.
Hạ Cẩm Tuyên ngẩng đầu nhìn Úc Tâm Nghiên, không ngờ Úc Tâm Nghiên cũng nhìn sang, cả hai đều sững lại.
Trong vài giây ngắn ngủi, có lẽ cả hai đều đã tìm được lý do trong lòng, sau đó họ nhìn nhau cười, coi như đã cho qua chuyện bất ngờ tối qua.
Cặp lồng nhôm vừa mở ra, ông Trương giường bên cạnh đã nhìn sang: “Thằng bé Tư Lễ nói không sai thật, món này ngửi thôi đã thấy thơm rồi.”
Úc Tâm Nghiên cười mở chiếc cặp lồng còn lại ra, nhìn Diệp Tư Nham trong lòng Hạ Cẩm Tuyên: “Tiểu Tư Nham, để cậu ăn cơm trước, chị đút cho em nhé, được không?”
Hôm qua Tiểu Tư Nham sốt mê man, hoàn toàn không nhớ Úc Tâm Nghiên là ai, nhưng cả buổi sáng anh trai đã nhắc đến Úc Tâm Nghiên trước mặt cậu bé không ít lần. Lúc này tuy đã hạ sốt nhưng cả người vẫn còn mệt lả.
Hạ Cẩm Tuyên liếc nhìn đứa cháu ngoại nhỏ trong lòng: “Để tôi đút nó ăn xong rồi tôi ăn sau.”
Úc Tâm Nghiên đặt cặp lồng lên tủ đầu giường, rồi đưa tay về phía Tiểu Tư Nham: “Nào, để chị bế.”
Diệp Tư Nham đang ở trong lòng Hạ Cẩm Tuyên, liếc nhìn cô bé ở giường gần cửa đang được mẹ bế trong lòng, không do dự nữa, liền đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra: “Bế.”
Ánh mắt vô thức vừa rồi của Tiểu Tư Nham, Úc Tâm Nghiên đã để ý thấy. Cô cũng hiểu ra, đứa trẻ tuy nhỏ nhưng rất nhạy cảm, lúc ốm vốn đã yếu đuối, có lẽ cậu bé ghen tị vì người khác có mẹ bế.
Úc Tâm Nghiên bất giác thấy thương cậu bé, dịu dàng nói: “Em vừa hạ sốt, bây giờ chỉ có thể ăn đồ thanh đạm thôi, chị nấu cháo cho em rồi.”
Cô cũng không để ý cậu bé có đang nghe hay không, thực ra lời này cũng là nói cho Hạ Cẩm Tuyên nghe.
Bà Trương thầm nghĩ cô gái này đúng là biết chăm sóc người khác, cười nói: “Đúng là phải như vậy.”
Hạ Cẩm Tuyên muốn nhường chỗ gần tủ đầu giường: “Cô ngồi đây đi, tiện đút cho nó ăn.”
Úc Tâm Nghiên vội xua tay: “Chân anh không tiện, không cần di chuyển đâu, tôi ngồi ghế đút cho cháu là được rồi.”