Diệp Tư Lễ không yêu cầu gì, chỉ nói: “Chị cứ xem rồi làm ạ.”
Úc Tâm Nghiên suy nghĩ một lát rồi bắt tay vào làm. Kiếp trước, để lấy lòng ba đứa con riêng vong ơn bội nghĩa của chồng cũ, cô đã bỏ không ít công sức vào chuyện bếp núc, chỉ tiếc là công sức bỏ ra đúng là đổ sông đổ biển, như cho chó ăn.
Cô làm luôn món mì nước phi hành tỏi, nhưng vì không thể cho ớt, để ngon miệng hơn, cô cho thêm một ít dưa muối chua lấy từ góc bếp. Đương nhiên, sợi mì cũng không phải làm từ bột mì trắng tinh mà là bột pha.
Rồi cô lại bắc bếp lò nhỏ nấu thêm ít cháo kê cho bệnh nhân nhí vừa mới hạ sốt. Hiện giờ không có nguyên liệu nào khác, cũng chỉ đành tạm vậy.
Cơm sắp chín, Úc Tâm Nghiên mới phát hiện không thấy cặp lồng đâu: “Tư Lễ, cặp lồng đâu rồi em?”
Diệp Tư Lễ lúc này mới nhớ ra mình quên mang cặp lồng về, mặt đầy hối hận: “Em đi lấy ngay đây.”
Nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của cậu bé, cô có hơi buồn cười: “Em đi đi về về mất thời gian lắm, hay là sang nhà hàng xóm bên cạnh mượn tạm đi, chiều về mình trả.”
Diệp Tư Lễ gật đầu, quay người chạy vụt đi.
Cậu nhóc này làm việc nhanh gọn thật, chưa bao lâu đã cầm hai cái cặp lồng về, một cái có quai xách, một cái không.
Úc Tâm Nghiên từ sáng chưa ăn gì, giờ cũng đói đến nỗi bụng dán vào lưng rồi, nên cô múc một phần nước dùng ra để riêng, lát nữa sẽ nấu mì lại, nếu không để lâu sẽ không ngon.
Cô nấu trước phần mì cho hai chị em: “Tư Lễ, mau lại ăn cơm đi em, đợi mình ăn xong rồi nấu lại mì cho cậu em.”
Bày bát đũa xong, cô ngẩng đầu hỏi: “Tư Lễ, em biết dùng đũa không?”
Diệp Tư Lễ gật đầu với cô: “Em biết ạ.”
Úc Tâm Nghiên lúc này mới yên tâm, thầm nghĩ: May mà cậu bé biết dùng đũa, không thì lại phải đút ăn nữa.
Diệp Tư Lễ nhìn bát mì trước mặt: “Thơm quá chị ơi.”
Úc Tâm Nghiên không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đứa trẻ nói vu vơ thôi. Nhưng khi cô ăn thử một miếng, cũng thấy rất ngon, không khỏi thầm cảm thán: Kiếp trước, ba đứa con của Lữ Tuấn Thành hay kén cá chọn canh, nên mình đã nấu nướng rất dụng tâm, chẳng lẽ đây là phúc lợi khi được sống lại sao?
Cô vỗ vỗ má, tự nhủ: Mọi chuyện qua rồi, quên hết những điều không vui đi, đời này phải làm những gì mình muốn, sống sao cho thoải mái tự tại.
Úc Tâm Nghiên nhanh chóng ăn xong phần mình: “Tư Lễ, em cứ ăn từ từ, không cần vội.”
Nói xong, cô đứng dậy đổ phần nước dùng lúc nãy vào nồi, nấu lại mì cho Hạ Cẩm Tuyên.
Đợi cô múc mì ra, đổ cháo kê vào hộp xong thì Diệp Tư Lễ cũng ăn xong, còn cười tủm tỉm vỗ bụng: “Ngon thật ạ.”
Úc Tâm Nghiên cười nói: “Em thích là tốt rồi.”
Cô nhìn quanh, muốn tìm thứ gì đó để bọc cái cặp lồng nhôm lại, nhưng tìm mãi không thấy gì.
Diệp Tư Lễ khó hiểu hỏi: “Chị tìm gì vậy ạ?”
Úc Tâm Nghiên chỉ vào cặp lồng nhôm: “Chị muốn tìm cái khăn để bọc lại, vừa chống nóng vừa giữ ấm.”
Diệp Tư Lễ nghe xong, chạy về phòng của hai anh em, tìm trong tủ ra một chiếc khăn mặt mới tinh: “Dùng cái này đi chị.”
Úc Tâm Nghiên thấy khăn còn mới: “Ở đâu ra vậy em?”
Diệp Tư Lễ gãi đầu: “Trước Tết cậu mua cho em với em trai mỗi người một cái, nhưng hai đứa mới dùng chung một cái thôi, em định đợi cái kia rách rồi mới dùng cái này.”
Úc Tâm Nghiên cười nhận lấy: “Em cũng lanh lợi đấy chứ.”
Bọc cặp lồng cẩn thận xong, cô dẫn Diệp Tư Lễ ra khỏi nhà.
Hai người vừa ra khỏi cửa, có người ở sân bên cạnh hỏi vọng sang: “Tư Lễ, đi đưa cơm đấy à?”