Thập Niên 70: Nàng Dâu Ngọt Ngào Trọng Sinh Có Không Gian

Chương 42: Coi như cô độc ác

Chương Trước Chương Tiếp

Úc Tâm Nghiên liếc anh ta một cái: “Nhân phẩm của anh tôi không tin nổi. Hơn nữa, sau này người nhà anh có tìm tôi gây chuyện, có biên nhận trong tay, tôi đỡ được khối việc.”

Những người có mặt ở đó đều khâm phục cô gái Úc Tâm Nghiên này đến cực điểm. Đúng là từng bước chặt chẽ, dù bạn nói gì cũng có thể khiến bạn câm nín, răm rắp làm theo lời người ta.

Lương Hưng Quốc cũng không ngờ cô gái trước mắt lại có chủ kiến như vậy, tâm tư lại tỉ mỉ đến thế, thật sự là từng bước dồn ép. Thằng nhóc Lữ Tuấn Thành này đúng là vô phúc.

Mọi người bây giờ chỉ có một suy nghĩ: “Lữ Tuấn Thành đúng là một thằng đại ngốc, bỏ cô vợ nhỏ thông minh như vậy không cần, lại đi dan díu với Diêu Tuệ, sẽ có ngày anh ta phải hối hận.”

Thật ra, bây giờ Lữ Tuấn Thành đã hối hận đến xanh cả ruột gan rồi. Mẹ kiếp, đây là chuyện quái gì vậy? Danh tiếng mất, tiền cũng mất, còn bị ép viết cái biên nhận chó má gì đó, mặt mũi coi như mất sạch.

Nhưng bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm thế kia, anh ta có thể không viết sao?

Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Úc Tâm Nghiên: “Coi như cô độc ác.”

Úc Tâm Nghiên chẳng thèm quan tâm tâm trạng anh ta ra sao, nhìn mình thế nào. Chỉ cần anh ta không vui là cô vui rồi.

Những tủi nhục mình phải chịu ở kiếp trước không cho phép cô mềm lòng với họ.

Sau này tốt nhất họ đừng chọc vào cô, cô cứ làm người ngoài cuộc xem kịch là được rồi. Đương nhiên, thỉnh thoảng thêm dầu vào lửa một chút là điều cần thiết. Lần này không có kẻ xui xẻo là cô đây, tin là cuộc sống của họ chắc chắn sẽ đặc sắc muôn màu, rất đáng mong đợi!

Lữ Tuấn Thành tìm giấy bút, định viết qua loa cho xong chuyện.

Nhưng Úc Tâm Nghiên vừa nhìn vẻ mặt anh ta đã đoán được ý đồ, cảnh cáo: “Anh tốt nhất nên viết theo lời tôi nói.”

Cán sự Tào của Hội Phụ nữ rất nể phục Úc Tâm Nghiên, cực kỳ coi thường loại đàn ông như Lữ Tuấn Thành: “Đồng chí Lữ Tuấn Thành, anh viết nhanh lên, chúng tôi đều đang bận cả.”

Lương Hưng Quốc cũng nhíu mày nói một câu: “Nhanh lên, không được làm chậm trễ sản xuất của nhà máy.”

Lữ Tuấn Thành đâu còn dám ôm tâm lý may mắn nữa, anh ta không muốn chọc giận vị cán sự Tào thích giáo huấn người khác này, càng không muốn đắc tội với cấp trên của mình là chủ nhiệm Lương.

Anh ta ngoan ngoãn viết biên nhận theo yêu cầu của Úc Tâm Nghiên, rồi ký tên đầy đủ.

Úc Tâm Nghiên nhận lấy biên nhận, nói với chủ nhiệm Lương: “Chủ nhiệm Lương, chuyện hôm nay cảm ơn ông ạ. Nhưng ông đã làm người tốt thì làm cho trót, giúp làm chứng luôn chắc không phiền chứ ạ?”

Lương Hưng Quốc rất thẳng thắn, trực tiếp viết lên đó: Người làm chứng: Lương Hưng Quốc.

Sau đó, Úc Tâm Nghiên nhờ cán sự Tào của Hội Phụ nữ và Trương Mỹ Liên của Công đoàn cũng ký tên vào chỗ người làm chứng. Giờ thì cô yên tâm rồi, lỡ có ngày người nhà họ Lữ tìm đến cửa, mình cũng không cần phải phí lời với họ.

Đúng lúc này, Tiêu Tứ Ni chạy vào: “Đến rồi, đến rồi, hộp mực dấu đây.”

Úc Tâm Nghiên nghe vậy thì vui hẳn, thầm nghĩ: Xem ra vẫn nên làm nhiều việc tốt, nếu không có chuyện hôm qua xuống nước cứu người thì hôm nay người ta lấy cớ gì mà giúp mình như vậy.

Lữ Tuấn Thành thì tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Tứ Ni: Đúng là đồ nhiều chuyện.

Úc Tâm Nghiên lại chẳng ngại phiền phức, bắt tên tra nam Lữ Tuấn Thành này điểm chỉ lên đó, rồi lại nhờ ba người làm chứng cũng lần lượt điểm chỉ. Giờ thì hoàn hảo rồi.

Cô cẩn thận xem lại tờ biên nhận, thổi khô rồi cất thẳng vào túi áo, nhưng thực chất đã sớm được cô cất vào phòng sách của nhà tre trong không gian của mình.

Diêu Tuệ lúc này lại nhảy ra: “Úc Tâm Nghiên, mọi chuyện đã xong rồi thì cũng nên đi làm thủ tục đi chứ? Sau này cô và anh rể tôi, à không, cô và Lữ Tuấn Thành không còn bất kỳ quan hệ gì nữa đâu, đừng có mặt dày mày dạn tìm đến cửa nữa.”

Úc Tâm Nghiên khinh thường nhìn cô ta: “Ở đây, cũng chỉ có mình cô là mặt dày mày dạn thôi nhỉ.”

Một câu nói khiến Diêu Tuệ tức đến suýt hộc máu.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)