Cô ta thích cái cách anh rể đối xử dịu dàng với chị gái mình, nhưng lại chẳng mấy ưa mấy đứa cháu. Đứa lớn thì nóng nảy, bộp chộp, lại còn không nghe lời; đứa thứ hai tuy lanh lợi nhưng lắm mưu mẹo vặt vãnh; còn cô cháu gái út thì hở tí là khóc nhè, đã thế còn hay mách lẻo, thích điệu đà chưng diện. Đúng là ba cái của nợ phiền phức.
Lữ Tuấn Thành tìm mãi mới thấy Lữ Hướng Dương đang vắt vẻo trên cành cây to: “Con giỏi thật đấy nhỉ, trời tối đến nơi rồi mà còn chưa biết đường về nhà à?”
Lữ Hướng Dương học theo người lớn trợn mắt, nguầy nguậy quay đầu đi: “Có ai thích con đâu mà về? Người ta cứ bảo mẹ kế là người xấu, con thấy dì cũng có tốt đẹp gì! Con không thèm về để bị mắng mỏ, ấm ức đâu.”
Lữ Tuấn Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt mình của con trai, ôn tồn nói: “Đó là nhà của con, ai dám không cho con về? Dì mắng con cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Con mới tí tuổi đầu mà đã ương bướng như vậy rồi.”
Nói rồi, anh có chút đau lòng kéo tay con: “Đi, về nhà ăn cơm.”
Úc Tâm Nghiên giặt xong quần áo, tìm chỗ phơi lên. Cô đợi mãi đến lúc trời nhá nhem tối mà vẫn chẳng thấy Lữ Tuấn Thành tìm đến.
Cô cười thầm trong bụng.
Xem ra, anh ta đang đợi mình phải tự tìm đến cửa nhận lỗi, để sau này mặc sức thao túng đây mà.
Cũng tốt, anh ta không đến thì hôm nay càng được yên tĩnh. Sáng mai mình sẽ đến thẳng công đoàn tìm người. Cô thầm tính toán xem ngày mai phải hành động thế nào.
Chỉ là còn chưa kịp nghĩ xong xuôi, cái bụng đã phản chủ mà réo lên ‘ùng ục’.
Bữa trưa đã nhịn đói, cũng đừng mong tối nay có người mang cơm tới. Trên người chỉ vỏn vẹn năm đồng, lại chẳng có tem phiếu, xem ra vẫn phải tự lực cánh sinh thôi.
Đứng trước cổng nhà khách, cô bất chợt nghĩ đến dòng suối trong không gian của mình. Một ý nghĩ lóe lên, cô muốn kiểm chứng ngay lập tức suy đoán đó, liền rảo bước về phía sông Ngọc Tuyền.
Lần trước giặt quần áo ở sân sau nhà khách, cô tình cờ nhặt được mấy hạt giống ớt ở góc sân nên đã tiện tay cất đi.
Khi còn ở trong phòng đợi Lữ Tuấn Thành đến, cô đã thử gieo chúng vào không gian, thậm chí còn lấy một ít nước suối trong đó tưới thử cho một phần hạt giống.
Vừa rồi lúc ra ngoài, cô đã dùng ý thức kiểm tra qua, thấy chúng vẫn chưa có gì thay đổi. Nhưng cô luôn có linh cảm dòng nước suối đó khác hẳn với nước thường bên ngoài, trong lòng cứ thôi thúc, ngứa ngáy muốn thử nghiệm ngay.
Trồng trọt không thấy hiệu quả rõ rệt, vậy thì thử xem nó có tác dụng với sinh vật sống khác không.
Khi đến bờ sông Ngọc Tuyền, có lẽ vì quá kỳ vọng nên cô không khỏi cảm thấy hồi hộp, chỉ sợ đó chỉ là ảo tưởng của mình.
Hít một hơi thật sâu, cô tìm một chỗ đất bằng phẳng ven sông rồi ngồi xổm xuống. Nhìn mặt sông rộng mênh mông, cô vẫn thấy hơi e dè, chưa dám nhúng tay xuống nước. Cô thử dùng ý niệm chuyển một ít nước suối trong không gian ra ngoài, rồi nín thở chờ đợi điều kỳ diệu xảy đến.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tim cô bất giác đập thình thịch, đôi mắt dán chặt vào mặt sông không chớp.
Bỗng dưng, mặt nước trước mắt cô xao động. Khi nhìn kỹ lại, cô phát hiện có thứ gì đó dưới nước đang bơi về phía mình, kích động đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, dòng nước suối này đúng là có điều đặc biệt!
Chẳng mấy chốc, đã có khá nhiều cá bơi tới tụ lại. May mà trời đã tối hẳn, bờ sông lại vắng tanh không một bóng người, nếu không cảnh tượng này hẳn đã dọa người khác sợ chết khiếp.
Niềm vui sướng lắng xuống đôi chút, cô thử đưa cá vào không gian, không ngờ lại thành công thật! Lần này thì Úc Tâm Nghiên mừng đến mức tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng, chỉ muốn hét lên mấy tiếng thật to giữa lòng sông Ngọc Tuyền để giải tỏa.
Ý thức quét vào không gian, cô vui mừng khôn xiết.
Trong con suối nhỏ của không gian, từng đàn cá đang tung tăng bơi lội. Cô nhìn rõ mồn một: cá quế, cá trắng lớn, cá nheo hoa, cá mương, cá đồng, cá trắm cỏ, cá chép, cá diếc, cá quả, cá đầu già, cá nheo, cá lòng tong, cá mè hoa... Tuy mỗi loại số lượng không nhiều, nhưng được cái là vô cùng đa dạng.
Cô còn tiện tay bắt thêm ít cua và tôm cho vào không gian luôn.