Tạ Tiểu Ngọc vẫn tiếp tục nói mà không thèm nghỉ lấy hơi: “Thật ra số bông vải này là đồ hôm qua tôi mua biếu mẹ nuôi tôi, để nhà bà ấy có chăn bông sống qua mùa đông này. Sức khỏe của cha nuôi không tốt, lần trước tôi mang đến ít nhân sâm thái lát cho cha nuôi pha trà uống, bị Tề Nhạc Bình nhìn đến đỏ mắt, còn nghi ngờ anh Hứa Xương dùng thủ đoạn không chính đáng lấy về."
"Lần này, tôi không muốn rêu rao cho mọi người thấy, mua bông vải rồi bảo anh Hứa Xương mang về nhà vào buổi tối, nào ngờ không khéo bị con gái Tề Nhạc Bình nhìn thấy."
"Đúng là cả nhà xấu xa, nhìn thấy mấy đóa bông vải rơi xuống, đã nghĩ ra chủ ý xấu này, nếu tôi tới chậm thêm lúc nữa, chắc cả nhà mẹ nuôi tôi đã bị lời bịa đặt của bọn họ làm cho tan cửa nát nhà rồi."
Tạ Tiểu Ngọc vừa nói vừa phối hợp rơi xuống mấy giọt nước mắt.
Hàng xóm xung quanh đồng loạt chỉ trích phỉ nhổ Tề Nhạc Bình: “Đúng là cái đồ điêu ngoa đanh đá, bình thường lấy một củ hành một bó củi nhà chúng tôi thì thôi đi, giờ còn muốn làm nhà a Hương tan cửa nát nhà, dù sao cũng là hàng xóm với nhau mười mấy năm, bà có cần làm đến mức này không?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây