Trời tối đen như mực, thấy không có ai, Tạ Tiểu Ngọc nhón chân lên, Nghiêm Dặc vội vàng lui về phía sau một bước.
Cô cười hỏi: “Anh Nghiêm Dặc, anh tránh cái gì."
Nghiêm Dặc: "Sợ đêm về nằm mơ..."
Nghĩ đến giấc mơ về thế giới song song mà mình mơ ở trên tàu hỏa hôm qua, Tạ Tiểu Ngọc đỏ bừng mặt lên, chạy về sân đóng chặt cửa lại.
Nghiêm Dặc đứng ở bên ngoài cho đến khi đèn trong nà tắt, mới quyến luyến rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây