Những lời nói của Cố Giang như những lưỡi kiếm xé toạc lớp vỏ bọc mang tên tình mẫu tử của Thẩm Kiều, tát mạnh vào mặt bà ta, khiến Thẩm Kiều tái mặt, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Kiều loạng choạng được tên đầu vuốt keo ôm vào lòng, như thể sắp ngất xỉu đến nơi.
“Tôi… tôi… tôi biết lỗi rồi…”
“Huhu…”
“Anh Cố, anh tha thứ cho tôi đi, bao nhiêu năm qua, tôi đã sống trong sự hối hận. Giai Giai, năm đó mẹ trẻ người non dạ, làm tổn thương con, nhưng con hãy tin mẹ, mẹ thật sự rất yêu con.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây