Bởi vì giọng Quy Hồng Anh dịu lại thì Quy Hồng Mai lại bốc hỏa. Bà ta lầm bầm: “Sao là không trêu chọc chứ? Chị nhìn A Chí nhà em…
“Đó là vì A Chí đứng núi này trông núi nọ, si tâm vọng tưởng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Cơn giận mà Quy Hồng Anh khó khăn lắm mới đè xuống lại xông thẳng lên. Bà lớn tiếng nói: “Chính em cũng nói người ta vốn đã chướng mắt A Chí, không thèm quan tâm đến nó. Là A Chí chơi đùa lung tung, con gái người ta không tố hai người tội lưu manh đã là tốt lắm rồi, em còn treo cái hồ ly tinh bên miệng. Cái gì mà cưới vào cửa thì không có ngày nào yên… Sao em không nói may mắn vì cô ấy chưa đấm nóc nhà em, đấm thủng nóc nhà em luôn.
Quy Hồng Anh thực sự là càng nói càng tức, lại quay qua nhìn về phía Tiền Chí đột nhiên bị mắng mà cúi đầu. Bà nói: “Em nhìn đi, A Chí biến thành như vậy là do em chiều quen. Tự em xem con trai mình là cục vàng quý giá, muốn giày xéo con gái nhà người ta như thế nào làm giày xéo như vậy. Em cho rằng em là ai, em là ai hả?
Nói xong thì bà thực sự là tức đến không chịu nổi, không muốn để ý đến hai mẹ con kia, quay người không nói tiếng nào mà bỏ đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây