Cho nên lúc đội công trình chiếm giữ nông trường thì đã làm rất nhiều người động tâm. Trên thực tế thì cũng có mấy đôi thành, đều là những mối nhân duyên rất tốt.
… Chỉ là không ai động vào được đội trưởng Triệu lạnh lùng như băng kia.
Trong nháy mắt thì phản ứng của đám người rất khác nhau.
Có người thì “Ối đúng là bị cô ta quyến rũ rồi sao? Còn là người không có khả năng nhất sao?
Có người thì “Ối, hóa ra là không phải không ai động vào được, chỉ là cô không đủ đẹp để khiến cho người ta tan chảy thôi….
Lúc này Nhiêu Thiết Lan cũng có trong sân. Cô ta trợn mắt nhìn Nhan Hoan ngoài cửa một cách khó tin được, sự ghen ghét trong mắt thiếu chút nữa là phun được ra lửa. Lần trước cô ta bị Nhan Hoan đánh một bạt tai trước mặt mọi người, mặc dù đã được Trần Mẫn Phân nhắc nhở, nhưng việc này sao có thể không để trong lòng được chứ?
Cho nên sau khi có lời đồn Nhan Hoan có vị hôn phu ở thành phố thì gần như là cô ta cười như điên. Cô ta nghĩ thầm cô đánh đi, không phải cô rất biết đánh người sao, đánh hết một lượt những người ở nông trường đồn đại chuyện này đi con hồ ly tinh. Nhìn thanh danh cô xấu xa như vậy thì còn có thể quyến rũ được ai chứ. Đừng nói những người ở đội công trình, thậm chí là Tiền Chí, cô có thể mê hoặc anh ta ba năm ngày gì đó, nhưng nhà họ Tiền nhà người ta có cho cô vào cửa hay không chứ.
Nhưng bây giờ ...... So sánh với đội trưởng Triệu của đội công trình thì Tiền Chí xem là gì chứ?
Cô ta căm hận nhìn chằm chằm Nhan Hoan, chỉ cảm thấy khó tin. Cô ta còn muốn nói không biết có phải đội trưởng Triệu bị Nhan Hoan lừa bịp không thì Nhan Hoan như thể phát giác được ánh mắt của cô ta, đột nhiên quay đầu nhìn cô ta. Nhan Hoan mỉm cười, sau đó nghe được cô nói với thanh niên trí thức Lư: “Chị Lư, thứ bảy tuần này em sẽ đính hôn với đội trưởng Triệu. Nhưng vì chỉ là đính hôn nên mới không mời mọi người qua đó. Nhưng đến lúc đó em sẽ mời mọi người ăn bánh ngọt ạ.
Thanh niên trí thức Lư cười nói: “Tốt quá, thật sự là chúc mừng em. Đã rất lâu ký túc xá thanh niên trí thức của chúng ta không có chuyện vui như thế này, lúc đó mọi người phải náo nhiệt một chút.
Thanh niên trí thức Lư có hơi lớn tuổi, rất thân thiết với Trần Mẫn Phân. Mặc dù cô không biết tường tận chuyện của Nhan Hoan, nhưng cũng tin tưởng những lời đồn vô căn cứ ngoài kia là những lời nhảm nhí hãm hại người khác. Lúc này nghe Nhan Hoan sắp đính hôn, đối tượng còn là đội trưởng Triệu thì trong lòng dù hơi lo lắng, nhưng vẫn là thấy vui thay Nhan Hoan.
*****
Buổi tối, người trong phòng ký túc xá lần lượt quay về. Chuyện lớn như vậy thì không cần về ký túc xá thì mọi người cũng đã biết được. Vì các cô ấy mới về đã không ngừng có người đến tìm các cô ấy nghe ngóng xem rốt cuộc là Nhan Hoan và đội trưởng Triệu đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, ở bên nhau lúc nào…
Các cô ấy cũng không biết mà, trước khi có được đáp án do chính miệng Nhan Hoan nói thì họ cũng không muốn nhiều lời. Các cô ấy trả lời một cách qua loa: “Chúng tôi cũng không phải người nhiều chuyện. Chuyện này nếu nói với mọi người thì tất nhiên phải để Nhan Hoan tự mình nói.
Mấy người quay về ký túc xá trong lòng lại bất ổn.
Tính tình Vương Thiến Thiến vội vàng nhất, cô ấy là người hỏi đầu tiên: “Nhan Hoan, vừa rồi mọi người đều nói chuyện của em và đội trưởng Triệu, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Nhan Hoan vốn đang ngồi trên giường xem một tờ thực đơn, nghe Vương Thiến Thiến hỏi, lại nhìn qua Trẫn Mẫn Phân và Lương Tuyết Cầm đều đang lo lắng nhìn mình thì cô cười nói: “Không có chuyện gì cả, chỉ là bọn em dự định thứ bảy tuần này đính hôn. Nhưng vì có hơi gấp nên chỉ làm đơn giản, không gọi mọi người qua đó được. Ngày chủ nhật em mua thịt dê, chúng ta cùng nhau ăn thịt dê.
Mọi người: …
Mấy người trong ký túc xá lập tức kinh ngạc đến đờ người ra.
Các cô ấy nói bên ngoài lời đồn đại bay đầy trời, các cô ấy đều lo lắng hay cho Nhan Hoan. Thế mà Nhan Hoan lại không sao cả, các cô còn tưởng cô lớn gan, ai ngờ là đang giấu chiêu khủng.
Trần Mẫn Phân ho nhẹ, nói: “Đính hôn sao? Chúc mừng hai em, đây đúng là một chuyện đáng để chúc mừng.
Vương Thiến Thiến lại tò mò hỏi: “Đính hôn sao? Nhan Hoan, em và đội trưởng Triệu đã sớm quen nhau sao?
Nhan Hoan cười nói: “Quen thế nào thì không phải mọi người đều biết sao? Thực ra đính hôn cũng là tình thế bắt buộc thôi… Các chị xem, anh ấy tiễn em về nhà một chuyến, đến cửa ký túc xá cũng không vào. Thế mà ai trông thấy mắt cũng như sắp rơi xuống, đều bày ra bộ dáng ‘Ôi, vậy mà bị cô ta quyến rũ thật’.
Nhan Hoan khoa tay múa chân, cuối cùng thì cô giang tay ra, nói: “Vậy nên đính hôn thôi.
Trong nhất thời mọi người im lặng.