Cô ta lấy một chồng bản vẽ thiết kế ra, quay người đưa cho Nhan Hoan xem vừa giải thích với cô: "Thiết kế của tôi thật sự dựa trên những bản vẽ này... Chuyện này phải nói thế nói nhỉ. Trước đây một số quốc gia Đông Nam Á, hoặc là một số ít người ở những khu vực có bản sắc văn hoá mạnh mẽ đến tìm tôi để đặc biệt làm một số thiết kế. Họ cũng thường ăn mặc theo phong cách của gia tộc hoặc quốc gia của họ. Tôi đã kết hợp trang phục của quốc gia họ với thời trang quốc tế để tranh phục không chỉ giữ được nét truyền thống địa phương mà còn phù hợp với xu hướng của quốc tế. Vì vậy Doyle đã mang đến cho tôi bản thiết kế của cô và để tôi kết hợp với phong cách Hồng Kông... Lại nói thiết kế của cô nổi tiếng ở phía Bắc, còn Hồng Kông đang phổ biến ở phía Nam, vì vậy tôi thừa nhận rằng về việc này tôi đã không cảnh giá, càng không nghĩ tới sẽ đắc tội với cô, thực xin lỗi."
Nhan Hoan nhìn cô ta, một lúc sau mới mở lời: "Thế là cô cũng không cho rằng đây là đạo nhái, nếu không có người thiết kế ban đầu truy hỏi, cô cũng sẽ cảm thấy việc này là đương nhiên. Đến khi tôi tìm tới cửa, hơn nữa còn tìm đến với thế rất mạnh, tình hình rất cấp thiết, nếu không nhận lỗi thì có thể sẽ để lại hậu quả rất nghiêm trọng. Vì thế nên cô mới đến đây xin lỗi, có phải không?"
Miss Shanny hơi sửng sốt, sau đó cười khổ, đáp: "Tôi thực sự có lỗi."
"Vậy có nghĩa là cô coi thường quốc gia hoặc khu vực khác, nơi mà cô cho là lạc hậu, không bắt kịp với xu hướng thời trang quốc tế, nhưng thật ra là xem thường hạ thấp họ phải không? Cô cảm thấy rằng những bản thiết kế địa phương chỉ xứng đáng được vẽ bằng một dòng, đặt tên là văn hoá hoặc phong cách địa phương, và nghĩ rằng có thể thêm vào đó những gì mà với cô là yếu tố thời trang quốc tế, biến nó trở thành sự sáng tạo và thiết kế của cô, đúng chứ?
Nhan Hoan nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây