Quân trưởng Kiều quay sang nhìn Nhan Hoan một cái rồi gật đầu với giáo sư Diêu.
Họ đi rồi, Khúc Nguyệt Hoa liền nắm lấy tay Nhan Hoan, nói: “Chậc, mấy người ngoài kia cả ngày nói em lấy được một người đàn ông tốt, có quyền có thế là nhờ vào nhan sắc, thì nên ngẩng đầu nhìn lên trời đi. Nói cái gì mà chị Lương vô cùng kiêu ngạo, chậc, Lương Đông Thủy cũng từng có ý này. Này nếu là chị thì chị thấy gả cho một người đàn ông tốt, có quyền có thế không có đáng để kiêu ngạo như vậy. Nhưng em thì khác hoàn toàn, em dựa vào ba là đã được rồi, đâu cần dựa vào đàn ông làm gì nữa.
Nhan Hoan cười khanh khách, vươn tay nhéo miệng cô ấy, nói: “Vậy thì có gì khác nhau? Em dựa vào à? Được rồi, chị cố ý nháy mắt muốn đuổi giáo sư Diệu và quân trưởng Kiều đi, rốt cuộc là muốn nói gì, không phải là những chuyện này đó chứ?
“Là muốn nói với chị chuyện của Lương sư tỷ,
Khúc Nguyệt Hoa thở dài, nụ cười trên khuôn mặt trước kia cũng nhạt dần đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây