“Được rồi, sau đó cháu xuất hiện, bà ấy biết cả nhà Nhan Quế Phân đã ngược đãi cháu như thế nào… Bà ấy cũng không có chút giận chó đánh mèo nào lên người Nhan Đông Hà cả. Rõ ràng là năm đó, Nhan Đông Hà đã bảo đảm với bà ấy, khuyên bà ấy đưa cháu cho em gái của ông ấy, giúp em gái của ông ấy giải quyết vấn đề gia đình. Cuối cùng hai người vẫn cứ yêu thương nhau, gia đình hòa thuận, đừng nói chi đến chuyện ly hôn.
“Nhưng bây giờ, cuối cùng bà ấy cũng đòi ly hôn rồi, tại sao chứ?
Nhan Hoan lại lần nữa mỉm cười, nói: “Bởi vì lần này người Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân muốn ép chết không phải là bác hai, người bị tóm lấy cũng không phải là nhà họ Triệu, người bị ngược đãi cũng không phải là đứa cháu gái này… Do lúc này, Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân đang mơ ước đến tài sản của nhà họ Triệu trong tay bà ấy, vì mớ tài sản đó, có thể sẽ động đến mạng sống của bà ấy. Thế nên lúc này bà ấy mới thật sự tức giận, cũng hiểu rõ tuyệt đối không thể nào tiếp tục sống chung với Nhan Đông Hà nữa.
“Thật ra, cái chết của tất cả mọi người không quan trọng, quan trọng là bà ấy có thể yên tâm, cơn giận của bà ấy có thể lắng xuống. Tất cả mọi người phải trải qua đau khổ và mệt nhọc cũng không quan trọng, quan trọng là bà ấy có thể sống một cuộc sống yên tĩnh và tốt đẹp… Nhưng nếu đụng đến bà ấy thì không được, vậy thì phải ly hôn.
Nhan Hoan yên lặng nhìn Quy Hồng Anh, nói: “Như thế, dì còn cảm thấy cháu cần phải đi gặp bà ấy nữa không? Còn cần phải tiếp tục thể hiện tình cảm dì cháu thắm thiết với bà ấy, chỉ để làm cho bà ấy cảm thấy yên tâm nữa không? Làm cho bà ta có thể yên tâm giữa cái chết của mẹ cháu và chuyện cháu từng bị ngược đãi sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây