Lúc này cô ta mới đột nhiên nhớ ra, Nhan Hoan lấy được giải nhất, cô ta lấy được giải thiết kế trang phục cổ điển đẹp nhất, nhưng suốt cả buổi tối, cô Diêu hoàn toàn không có chút biểu hiện vui mừng nào cả.
Cho dù có đáp lại lời chúc mừng của người khác thì cũng chỉ là xã giao mà thôi, nụ cười hoàn toàn không chạm đến khóe mắt.
Cô ta lo sợ và bất an đi theo cô Diêu vào trong phòng của bà ấy.
Cô Diêu mời cô ta ngồi xuống rồi rót hai ly nước, đặt một ly lên bàn của Lương Đông Thủy, nói: “Giải thưởng thiết kế trang phục cổ điển đẹp nhất của em được bình xét dựa vào bộ sườn xám mà em thiết kế lúc đầu. Lần này, trong tay giải nhì và giải ba có một số tác phẩm thiết kế, đều là thiết kế trang phục truyền thống cả. Thiết kế của em hoàn toàn không hề thua kém gì so với bọn họ, nếu như em cứ nộp bản thiết kế gốc lên, hay là em chỉ chỉnh sửa một ít thì sẽ càng trở nên phóng khoáng và nhẹ nhàng hơn một tí. Chắc chắn không chỉ nhận được một cái giải thưởng thiết kế trang phục cổ điển đẹp nhất này mà em còn có thể nhận được sự tán thành và ca ngợi của rất nhiều chuyên gia và người trong nghề… Em có hối hận không? Bỏ hết tất cả những gánh nặng trong lòng đi, cũng không cần phải giả vờ giả vịt. Em cẩn thận ngẫm lại xem, nếu được lập lại một lần nữa, thì em sẽ lựa chọn thế nào hả?
Lương Đông Thủy sững sờ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây