Cuối cùng giáo sư Diêu thở dài, nói: “Đông Thủy, cô từng nói em là một sinh viên tài năng và cố gắng, em sẽ có vô số khả năng và vô số cơ hội trong tương lai, có động lực và tham vọng đều rất tốt, nhưng đừng vì hiếu chiến và ham muốn nhất thời mà đưa ra lựa chọn sai lầm. Truyền cảm hứng và trộm cắp là hai việc khác nhau, mưu đồ với ý định xấu càng không đáng được khen ngợi. Thà lấy trong ngay thẳng chứ không cầu trong quanh co, đây luôn là quan niệm của cô, lần này xem như là một bài học, đối với em mà nói chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
“Còn nữa, em cũng đừng chán nản quá.
Giáo sư Diêu dừng lại, hờ hững nói: “Loạt trưng bày của em ấy ảnh hưởng đến em nhưng đó vốn là của em ấy, em ấy xứng đáng. Còn em, nếu em nộp thiết kế ban đầu thì hiệu quả có lẽ sẽ không như bây giờ, em đã được lợi chỉ có điều lợi ích có hạn chưa đạt được hiệu quả như mong đợi, cũng không ép được Nhan Hoan thua kém em mà thôi… Nhưng em nghĩ kỹ lại xem, em có xứng đáng với những điều đó không?
Giáo sư Diêu nói xong thì rời đi.
Bà ấy trân trọng tài năng, dẫu sao cũng đã bồi dưỡng Lương Đông Thủy hơn hai năm, là sinh viên bà luôn xem trọng nhất kể từ sau khi trở về trường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây