Bọn họ đi rồi, Triệu Thành Tích cũng không khởi động xe mà chỉ quay đầu nhìn kỹ Nhan Hoan một cái rồi nói: “Làm sao vậy?
Nhan Hoan lắc đầu đưa tay dựa vào lồng ngực anh rồi nói: “Em vừa mới mắng Triệu Lan Trân một hồi… em mắng bà ấy ích kỳ bức mẹ em chết, đổ hết toàn bộ cái chết của cậu hai mà nhà họ Triệu đã làm ra lên người mẹ em làm bức chết mẹ em. Sau đó chính mình lại có một cuộc sống tốt… đuổi em đi cũng chỉ vì mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền, chỉ có như vậy mới làm bà ấy có thể yên tĩnh sống cuộc sống yên ổn.
Dừng một chút cô lại nói: “Em chưa từng oán trách chuyện bà ấy đã đưa em đi nhưng bà ấy không nên phát tiết tất cả những sự đau khổ và oán hận lên người mẹ em khiến mẹ mang trên mình sự áy náy, oán trách cùng nỗi đau khổ tuyệt vọng mà chết đi. Mẹ em khổ như vậy làm sao bà ấy có thể làm gì được.
Cô vừa nói nước mắt vừa rơi xuống.
Triệu Thành Tích ôm lấy cô rồi duỗi tay xoa phía sau lưng cô nói: “Ừ, cũng đã hai mươi năm rồi chắc hẳn mẹ đã chuyển kiếp đi làm một người trong sạch.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây