Sau khi xách thằng bé đi về phía trước vài bước, sau đó lại kéo một đứa nhỏ năm sáu tuổi khác cùng nhau kéo hai đứa nhỏ đó đi ra ngoài cửa.
Hai đứa nhỏ đều thảm thiết kêu lên: “Bác ơi, bác ơi, cháu đói.
Nhan Đông Hà liếc mắt nhìn bọn họ một cái hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn tuỳ tiện để ý hai đứa nhỏ này… Những lời nói vừa rồi của Nhan Hoan giống như tát vào mặt ông ấy nhưng khi ông ấy nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hai đứa trẻ kia biết bọn chúng thật sự đang đói, tuy rằng trong lòng không được dễ chịu nhưng mặc kệ thế nào cũng không thể làm tội trẻ con được. Nhưng vợ của mình đã như vậy rồi nên cuối cùng ông ấy cũng không lên tiếng giữ bọn họ lại nữa càng không dám xách đống đồ ăn kia đưa cho bọn chúng.
Ông ấy cũng hiểu con trai của mình, nhìn qua thì anh ấy giống như là một người không đáng tin cậy nhưng khi làm việc lại là người linh hoạt nhất.
Một tay Nhan Hồng An xách theo một đứa nhỏ còn một tay kia kéo theo đứa lớn hơn, cứ thế anh ấy xách theo hai đứa nhỏ kia kéo ra ngoài cửa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây