Nhan Hoan cảm nhận được ánh mắt của ông ấy, kéo tay Triệu Thành Tích, lại quay đầu lại nhìn ông ấy gật đầu, rồi kéo Triệu Thành Tích đi tới một bên triền núi, đi được một đoạn khá xa liền dựa vào ngực Triệu Thành Tích, nhìn về hướng Kiều Chấn Dự và mộ Triệu Lan Huyên.
Cô nói với anh: “Nhìn thấy chúng ta, mẹ sẽ vui vẻ sao?
Triệu Thành Tích “ừ một tiếng.
Nhan Hoan đảo mắt nhìn phía nơi xa núi non trùng điệp, nơi xa có thể có một đoạn sông, hoặc là cánh đồng hoang vu.
Cô nhẹ giọng nói: “Bà ấy chắc là sẽ cô đơn, hoặc là nói không chừng bà ấy đang chờ em và anh cùng nhau trở về, hay là chúng ta chuyển bà ấy đi, như vậy chúng ta cũng có thể thường xuyên đến gặp bà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây