Ông nhìn thấy nụ cười của Nhan Hoan thì gương mặt lại run rẩy.
“Cháu là con gái của Triệu Lan Trân và Nhan Đông Hà sao?
Ông mời Triệu Thành Tích và Nhan Hoan ngồi xuống. Người phụ nữ trung niên dẫn cô gái tò mò ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn ba người bọn họ. Ông lại lần nữa mở miệng hỏi: “Triệu Lan Trân đã nói cho cháu về thân thế của cháu chưa?
“Đúng vậy, mà cũng không đúng.
Nhan Hoan cười nói với ông: “Từ trước đến giờ cháu chưa bao giờ là con gái của Triệu Lan Trân và Nhan Đông Hà. Năm đó chủ nhiệm Quy ôm cháu ra khỏi sơn thôn, tình cảm của Triệu Lan Trân với cháu phức tạp, đồng thời bà ấy cũng không mong ba ruột cháu tìm tới cửa. Đúng lúc em gái Nhan Đông Hà khó sinh, thiếu một đứa trẻ gắn bó hôn nhân của bà ta, nên họ đưa cháu cho em gái của Nhan Đông Hà… Cháu ở trong ngôi nhà kia bị bóc lột mười bảy năm, mỗi ngày chưa đến sáng đã phải rời giường, giặt quần áo nấu cơm cho bọn họ, từ lúc còn nhỏ đã xỏ kim may áo quần cho bọn họ, ăn đồ ăn thừa, bị mấy đứa con của bọn họ đánh… Sau đó bọn họ định bán cháu cho một người đàn ông già đổi lợi ích nên cháu bỏ chạy, chạy đến nông trường của Triệu Lan Trân và Nhan Đông Hà năm đó. Từ đó cháu mới biết được chân tướng về thân thế của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây