Kiều Chấn Dự tòng quân nhiều năm, lực tay rất mạnh, ném chén trà rất dứt khoát, máu trên mặt và mũi Kiều Chấn Hưng tuôn ra. Ông ta chỉ thấy xương cốt trên mặt như muốn nứt ra, nhưng so với nỗi đau trên mặt thì lời nói của Kiều Chấn Dự càng khiến ông ta hoảng sợ hơn, như sét đánh lên đỉnh đầu ông ta vậy, à không là cả người ông ta.
Ông ta ôm mặt máu, vốn không để ý tới cơn đau trên mặt, dùng giọng nói hàm hồ nói vội vàng: “Chấn Dự, có phải em có hiểu lầm gì rồi không? Năm đó Triệu Lan Huyên xuống nông thôn liền ở với người khác, sau đó khó sinh mà chết, liên quan gì đến bọn anh chứ? Nhan Hoan đó cũng không phải con em mà là con của Triệu Lan Trân và Nhan Đông Hà… Chấn Dự, em nghe ai nói bậy bạ vậy?
Kiều Chấn Dự nghe ông ta nhắc đến chuyện ngày xưa thì càng giận dữ. Nhưng ông không muốn quan tâm đến ông ta, quay người đi ra khỏi cổng. Mẫn Tố Hoa cũng vì thấy ông ném chén trà và lời ông nói làm cho chấn đông… Con gái của ông còn sống sao? Nhan Hoan, ông nói Nhan Hoan…
Nhưng bà thấy Kiều Chấn Dự rời đi thì cũng không thèm nghĩ nhiều, lập tức kéo Hàn Duyên An ra ngoài theo.
Từ phía sau vang lên tiếng rống giận dữ của ông cụ Kiều, còn cả tiếng khóc của bà cụ Kiều. Nhưng những người đã đi ra ngoài thì ai còn quan tâm đến bọn họ chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây