Nhưng bản thân Nhan Hoan ở trường học vẫn không có gì đặc biệt. Nếu nói có gì đặc biệt thì là vào cuối tháng mười, lúc Triệu Thành Tích về tổng bộ tập đoàn ở thành phố Tây Châu thì thời gian Nhan Hoan về nhà càng thường xuyên hơn. Bình thường chỉ có cuối tuần là không ở ký túc xá, bây giờ ở ký túc xá được ba bốn ngày một tuần là tốt lắm rồi. Nhưng không còn ai dám đồn đại gì về cô nữa. Chỉ có mấy người trong ký túc xá thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn một chút.
Có Vương Bình Bình là vô cùng ghen tị với Nhan Hoan. Cô ấy đã nghĩ rằng nếu lúc nào đó có thể tìm một phòng trọ gần trường, đón con trai qua ở chung thì tốt biết mấy. Nhưng cô ấy tự đi tìm xung quanh, muốn tìm một phòng căn phòng nhỏ tốt, an toàn thì tiền thuê một tháng cũng đến bảy tám đồng. Giá tiền này cũng không phải quá cao, nhưng cô ấy là sinh viên, trợ cấp cho sinh viên cũng chỉ đủ trang trải tiền ăn thêm các loại chi phí khác. Chồng cô ấy thì tiền lương một tháng chỉ có hai mươi lăm đồng, nhưng một tháng phải gửi về quê mười lăm đồng. Cho dù cô ấy đón con đi thì ít nhất cũng phải gửi mười đồng, nếu không thì ba mẹ chồng chắc chắn sẽ không làm. Nhưng như vậy thì mỗi tháng chỉ còn mười lăm đồng, trả tiền thuê nhà xong thì đâu còn tiền ăn cơm và tiền đi nhà trẻ cho con chứ?
Cho nên có ghen tị thế nào thì chuyện này tạm thời cũng phải bỏ qua, chờ xem sau này có cách nào kiếm tiền hay không.
Còn một việc nữa là việc Nhan Hoan vào phòng nghiên cứu của giáo sư Diêu.
Giáo sư Diêu cũng không đổi xử đặc biệt gì với Nhan Hoan. Lúc Nhan Hoan đến phòng nghiên cứu thì bà lạnh lùng ném cho cô mấy tác phẩm nổi tiếng, bảo cô đọc xong thì chỉnh lý thống kê, nhìn rất giống hung dữ bóc lột sức lao động vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây