Bà cụ Kiều dùng giọng hung ác mà nói: “Còn không phải do hai người già sắp xuống lỗ chúng tôi sức khỏe ngày càng kém, thế nhưng bên cạnh không có bóng dáng của đứa con cháu nào sao. Một ngày nào đó chết trong nhà sợ cũng không ai biết… Thằng cả và cháu gái không nhìn nổi chuyện này, nghe nói chân tôi bị bệnh cũ, đau đến mức không đi đường được, Chấn Hưng và vợ nó nghe chuyện này thì vô cùng gấp gáp, nhưng bọn chúng không đến được, chỉ có thể để Chân Chân tạm nghỉ học đến chăm sóc tôi.
“Để Duyên An và Chân Chân đính hôn là ý của ba chồng cô, cũng là ý của tôi. Chấn Dự nuôi Duyên An nhiều năm như vậy, hao tốn tất cả tâm huyết của nó, xem thằng bé như con ruột mà bồi dưỡng, những cái này trong lòng cô hẳn là hiểu rất rõ. Lòng người đều làm bằng thịt, dù sao nhà họ Kiều chúng tôi đã nuôi thằng bé nhiều năm như vậy, chúng tôi cũng đối đãi với nó như con cháu ruột nhà họ Kiều. Nhưng thằng bé ở trong bộ đội, bình thường cũng không rảnh rỗi gì, tính cách lại giống thằng thứ, vô cùng lạnh lẽo, vẫn không thân thiết với chúng tôi… Vì cái này mà trong lòng tôi với ba cô vẫn luôn khó chịu. Cho nên lúc này chúng tôi mới nghĩ ra cách này, như vậy thì sau này Chân Chân sẽ không cần gả đi, mà Duyên An cũng sẽ danh chính ngôn thuận trở thành người nhà họ Kiều chúng ta…
Mẫn Tố Hoa: ......
Bà hơi chần chừ: “Thế nhưng mà kết hôn… Mẹ à, Chân Chân và Duyên An chưa từng chung đụng…
“Sao mà không chung đụng? Không phải từ bé còn lớn lên bên nhau sao? Không phải lúc nhỏ bọn chúng rất thân thiết sao? Chẳng lẽ mắt cô không trông thấy Chân Chân vẫn luôn rất thích Duyên An à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây