Triệu Lan Trân thấy cô lắc đầu, nét mặt có vẻ như cũng bình thường thì bà mới thở phào một hơi thì nét mặt bà dần hòa hoãn lại.
“Vậy sao đột nhiên cháu lại hỏi chuyện này?
Cô nói: “Cháu gặp một vài người, cháu luôn cảm thấy họ nhìn cháu như nhìn một người khác… Cho nên cháu nghĩ có phải vì cháu rất giống mẹ không. Nếu đã như vậy thì tốt nhất là nên hỏi rõ ràng, tránh cho gặp phải người cũ, không kịp trở tay.
Nhan Hoan cười, nói tiếp: “Dì cả, đây là chuyện của cháu, cháu có quyền được biết, cho dù dì không nói thì cháu cũng có thể nhờ Thành Tích giúp cháu điều tra… Cho dù sự thật là như thế nào thì cháu cũng có quyền được biết. Không phải như lúc bé, mọi người có quyền quyết định cháu đi hay ở, thậm chí cháu đến cảm kích cũng không làm được.
Cô nói như vậy cũng không phải có ý trách móc Triệu Lan Trân, chỉ là cô phát hiện ra bà vốn không muốn nói đến những chuyện xưa kia. Chỉ là kể lại một chuyện cũ thôi mà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây