Kiều Chấn Hưng không đợi được cô đáp lời nên chỉ có thể ngẩng đầu lên. Ông ta nhìn thấy ánh mắt của Nhan Hoan, xuyên qua những năm tháng dài đằng đẵng, ánh mắt đó như thể giống một ánh mắt khác, thực sự khiến cho một người được xã hội tôi luyện như ông ta phát run, vô thức tránh đi ánh mắt đó.
Rõ ràng là ông ta nên đợi cô đáp lại, thăm dò thái độ của cô, nhìn ra lỗ hổng của cô mới dễ nói chuyện. Nhưng thời gian cứ im lặng trôi qua, ông ta tiếp tục mở miệng.
Ông ta tiếp tục nói: “Thực sự xin lỗi bạn học Nhan Hoan, bác thay Kiều Chân giải thích với cháu. Thân làm ba của con bé, vì sai lầm của con bé mà xấu hổ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất khó chịu. Từ nhỏ con bé thuận buồm xuôi gió, tư tưởng đơn thuần, lại nghe mẹ mình nói sai mới có thể vì thất bại mà đánh mất lý trí, nói ra những lời không thỏa đáng, làm ra những hành vi không đúng đắn… Bác thực sự vô cùng tức giận, cũng có thể cảm nhận được những gì ảnh hưởng đến bạn học Nhan Hoan. Bác chỉ hi vọng có thể làm gì đó đền bù được tổn thương của cháu, cho dù cháu đưa ra bất kỳ điều kiện gì thì bác cũng sẽ hết sức cố gắng.
“Nhưng bác cũng mong cháu thông cảm, thân làm ba, thì cho dù thực sự Kiều Chân làm sai, bác vẫn muốn được xin cháu có thể cho con bé một cơ hội. Con bé cũng như cháu, cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, chưa được xã hội rèn luyện, tư tưởng chưa trưởng thành, cần được giáo dục dẫn đường. Nhưng nếu lần này trường học tiến hành thông báo phê bình con bé, thậm chí ghi hồ sơ xử phạt… Cháu ắt hẳn cũng biết tính nghiệm trọng của hình phạt này, cả đời con bé sẽ bị hủy hoại. Bác muốn xin cháu, cho dù là yêu cầu gì thì nhà bác cũng sẽ cố hết sức thỏa mãn cháu. Chỉ cần cháu có thể cho Kiều Chân cơ hội làm người một lần nữa là được.
Nhan Hoan nhìn ông ta một lát. Cuối cùng lần này cô cũng mở miệng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây