Cho nên bà ta nhẫn nại nghe hết. Nghe xong thì dù gân xanh hằn lên, trong lòng phát hỏa nhưng vẫn cố gắng dằn xuống, thậm chí bà còn nói mấy câu dễ nghe với thầy Trịnh: “Thầy Trịnh, chuyện này thì tôi với ba con bé sẽ cùng con bé nói chuyện rõ ràng, nghiêm túc. Nhưng thầy à, đứa nhỏ Chân Chân này thầy cũng biết, bình thường nó không phải người nói nhiều, tôi tin tưởng những lời đồn đại bên kia tuyệt đối không liên quan gì đến con bé. Hôm nay con bé như vậy khả năng là vì không được vào phòng nghiên cứu của giáo sư Diêu, lại thêm tin lời đồn đại của bạn học ngoài kia mới khiến những cảm xúc kia bạo phát.
Chủ nhiệm lớp nhíu nhíu mày. Người mẹ có thể nói với con gái là bạn học cùng ký túc xá của con cướp đàn ông của người ta, sao ông có thể tin tưởng bà ta là một người mẹ bình thường được chứ?
Ông lạnh nhạt nói: “Chuyện này chờ sau khi điều tra xong hẵng nói.
Nói xong thì ông cúp điện thoại.
Phùng Tú Thanh cúp điện thoại xong thì không kiềm chế nổi cảm xúc, quay người đi vào phòng Kiều Chân, vươn tay đập vào người Kiều Chân đang nằm ỳ trên giường. Bà ta mắng: “Khóc, gây ra chuyện lớn như vậy mà quay về con chỉ biết khóc thôi à? Mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì thì cũng có cách để người khác ra mặt. Con điên rồi hay sao mà trước mặt giáo sư, thầy giáo và bạn học những chuyện không ra gì như vậy hả?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây