Bà ta xách lại đây không ít đồ ăn và thức uống cho Nhan Hoan, hỏi Nhan Hoan là chờ đến khi đội trưởng Triệu được điều đi rồi thì cái cửa hàng đó còn mở tiếp hay không, Nhan Hoan có dự định gì.
Nhan Hoan lắc đầu bày ra vẻ không có ý tưởng, nói: “Thật ra cái cửa hàng này của cháu cũng không có đồ đạc gì cả, chủ yếu là người, còn có sân và máy may. Nếu cháu đi rồi thì sân với máy may chắc chắn sẽ trả về cho nông trường. Còn về phần người, cứ dựa vào ý định của các cô ấy đi, để cho các cô ấy trở lại với sự tự do.
Tiền Huệ Chi lập tức mỉm cười, mang theo vẻ dỗ dành con nít và lấy lòng nói: “Tiểu Nhan à, dì đã nghĩ, cái cửa hàng này của cháu cũng đã mở lâu như thế rồi, tất cả mọi người cũng có cảm tình với nó, đóng cửa như thế thì rất tiếc đúng không? Dì đã nghĩ, dù sao dì cũng rảnh rỗi, cũng luôn muốn tìm chút chuyện gì đó để làm, thế nên Tiểu Nhan à, không bằng chờ đến khi cháu và chị dâu Liêu đều đi cả rồi thì đưa cái cửa hàng này lại cho dì trông coi hộ cho. Đương nhiên, dù cháu không ở đây thì cái cửa hàng này vẫn là do cháu mở ra, thế nên vẫn có thể cho tụi dì ý kiến, muốn bảo tụi dì làm gì thì tụi dì vẫn sẽ nghe lời và vẫn sẽ trả lương cho cháu như cũ.
Nhan Hoan trầm ngâm một lát.
Tiền Huệ Chi lập tức cười nói: “Cháu yên tâm, bên phía đội trưởng bên kia dì cũng đã bàn bạc với cậu ta rồi. Chỉ cần cháu đồng ý thì bên phía cậu ta không có vấn đề gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây