Cô len lén liếc nhanh vẻ mặt của Triệu Thành Tích, rồi cô vươn tay qua nắm lấy tay anh tạo thành hình quả đấm như an ủi, ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói với anh: “Những học sinh này thật không đáng tin.
Vẫn là anh đáng tin nhất.
Triệu Thành Tích “Hừ một tiếng thật mạnh.
Triệu Thành Tích vẫn còn tức giận.
Nhan Hoan dỗ anh, dịu dàng nói: “Hôm nay là thứ tư rồi, ngày mai là thứ năm, thứ sáu, sau đó là cuối tuần, nếu không thì mấy hôm nay anh cứ ở đây đi, đừng về nông trường nữa, đợi đến thứ hai hãng về có được không? Em mới đến đây đã không nỡ xa anh rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây