Sự im lặng bao kỳ dị bao trùm toàn bộ căn bàn, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít và nước mắt chảy ra của Điền Châu với dư âm lúc nãy của Triệu Tuệ, giọng đàn ông phì cười một tiếng, nói: “Giá trị món đồ trao đổi cũng phải tương đương nhau chứ, mình lấy thứ không đáng tiền mà muốn yêu cầu người khác đổi đồ giá trị, tôi vẫn là lần đầu tiên nghe người lớn cây ngay không sợ chết đứng nói bô bô thế đó.
Cả bàn nhìn sang phía âm thanh người đó.
Là một thanh niên trẻ tuổi.
Triệu Tuệ nhớ, đó là con trai nhỏ của nhà họ Nhan, hình như tên là Nhan Hồng An.
Sắc mặt cô ta hết sức khó coi, nói: “Cùng là đồ dì Nhan tặng cho bọn trẻ, làm gì chia ra đồ không đáng tiền hay đồ đắt giá, không phải đều là đồ chơi của trẻ con sao!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây