Cho dù cô có vô tư tới cỡ nào thì vành mắt cũng không khỏi đỏ lên, vì Thẩm Nhan Hoan trước kia.
…Cô cũng nhớ ra là mấy năm trước, nhà họ Thẩm cũng thường nhận được mấy thứ này, chỉ là Thẩm Nhan Hoan không ăn được nữa mà thôi.
Nhan Vệ An nhìn cô em họ hiện xinh đẹp như tiên, rồi nhìn mấy thứ mà mình mang ra lại cảm thấy có chút không ổn, hơi ngượng ngùng nói: “Khi em còn nhỏ rất thích ăn mấy thứ này, haiz, hiện tại anh cũng không biết em thích cái gì, đợi khi em đến Thành phố Tây Châu rồi anh dẫn em đi mua sau.
Mấy thứ này là do anh ấy vơ vét được hồi lúc sáng.
Nhan Hoan lắc đầu, duỗi tay lấy một miếng cá khô bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi cười nói: “Ừm, nhiêu đây là đã tốt lắm rồi, em vẫn rất thích. Mấy năm trước các anh cũng gửi đến nhà họ Thẩm phải không? Cũng là do anh cả chuẩn bị đúng không? Đáng tiếc là em không ăn được, do bị Thẩm Mỹ Nguyệt và Thẩm Mỹ Châu ăn hết rồi, cho dù có bị lấy đi để nấu cơm đi chăng nữa thì cũng không đến lượt em ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây