Để có được sự hợp tác của Nhan Quế Phân, Thẩm Vinh Tổ đã đồng ý đưa cho bà ta năm trăm nhân dân tệ, nhưng trong tay ông ta chỉ có tám mươi nhân dân tệ, tiền sẽ chuyển cho bà ta sau, mọi chuyện mới coi như được giải quyết.
Thẩm Vinh Tổ và Thẩm Kiến Huy rời đi.
Nhan Quế Phân nằm trên giường, mắt nhìn thẳng, nhưng Thẩm Mỹ Nguyệt vui mừng phấn khởi cầm tám mươi tệ kia, không ngờ rằng họ chưa kịp mở lời, Thẩm Vinh Tổ bọn họ đã đi trước rồi, lại còn lấy được một khoản tiền.
Cô ta thấy tâm trạng mẹ mình không tốt nên đã đoàn kết lại, ngồi trước giường mẹ, nói lại lần nữa những lời khuyên lúc trước và tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp của họ sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm.
Cô ta nói: "Mẹ, Nhan Hoan không có quan hệ gì với cậu cả, mẹ mới là em gái ruột của ông ấy, con mới là cháu gái ruột của ông ấy, Nhan Hoan và cậu cả có thể thân thiết hơn chúng ta sao? Năm đó chẳng phải cậu thấy mẹ khó khăn mới đưa cô ta cho mẹ sao? Bây giờ cậu tức giận chẳng qua là để cho mợ xem, chúng ta cứ nói vì chuyện này mà nhà họ Thẩm đuổi chúng ta đi, cậu còn có thể mặc kệ chúng ta được không? Phải nói, trước đây cậu gửi cho chúng ta nhiều đồ như thế, cái nào là gửi cho Nhan Hoan như mợ nói, cùng lắm cậu mượn danh nghĩa săn sóc Nhan Hoan để cho chúng ta mà thôi, vì để mợ đừng làm loạn mới nói với mợ như thế thôi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây