Lưu Lị nghe mẹ chồng lải nhải chuyện lễ hỏi, không biết nên cho cô ấy máy may hay xe đạp thì bật cười.
“Mẹ ơi, con kết hôn hơn hai mươi năm rồi mẹ còn nhớ à?”
“Huệ Huệ nhắc mẹ phải xử lý công bằng.”
Lưu Lị cười gập cả người: “Ôi, cười chết con mất, mẹ đừng như thế, mẹ muốn làm gì thì làm, chúng ta cũng đâu thể để người ngoài chê cười nhà mình hẹp hòi chứ.”
Nói thật, trong lòng Lưu Lị vẫn rất vui vẻ, so sánh nhà mẹ đẻ với em dâu thứ, hai người bọn họ như người trên trời kẻ dưới đất, cha mẹ chồng còn muốn xử lý công bằng, đời này cô ấy lấy chồng thật đáng giá.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây